WADI RUM - MẢNH VỠ CỦA HỎA TINH TRÊN ĐỊA CẦU
Sa mạc Wadi Rum - Mảnh vỡ của hỏa tinh trên địa cầu
Trái ngược với những bờ cát trắng phau ở Sahara, Wadi Rum quyến rũ vô ngần với sắc nâu đỏ độc tôn, dễ dàng khiến những người lữ khách vạn dặm đường, dù đã kinh qua bao nhiêu kỳ quan trước đó cũng phải xuýt xoa, mê mẩn. Dạo ấy, ghé đúng mùa sa mạc vùng Trung Đông đang no gió, vừa bước xuống xe, chúng tôi đã được dịp hét vang trời. Bất ngờ, phấn khích và sung sướng bị gió cuốn tung lên, mù mịt, lấp đầy lồng ngực.
Dẫu vậy, cả giai đoạn kích thích tràn trề này chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 30 giây. Chờ cho đến khi cả đoàn đã “định thần”, vừa hé mở mắt, tập hợp cát đỏ au đã kịp tách khỏi lớp địa chất dồi dào oxit sắt, chen đầy cả vào áo, mũ, tất chân và gang tay của chúng tôi. Chợt, tôi có cảm giác, mình vừa nhận được một lời mời gọi đầy ngạo nghễ, nhưng cũng hết sức ý nhị, kín đáo từ Wadi Rum - một trong những kỳ quan độc đáo nhất trên địa cầu.
Rũ cho đám cát đỏ đang trú ngụ trên người rơi rụng về lại với sa mạc, chúng tôi leo lên trên chiếc xe jeep đã tróc sơn vài chỗ, hào hứng tiến về phía những ngọn núi sa thạch óng ánh màu lựu chín muồi. Dưới ánh chiều tàn, cả vùng cát bao la chỗ vàng, chỗ tía, chỗ lại cam nâu, biến hóa nhấp nhô thành muôn hình vạn trạng, ảo diệu hệt như một bức tranh thiên nhiên siêu thực.
Không dừng lại ở đó, dòng nước của Lawrence's Spring - suối nước ngầm nằm ở phía đông Wadi Rum lại mang đến cảm giác mát lành đầy mê hoặc. Vốn nằm khuất sâu trong hẻm núi nhỏ, lại được bao quanh bởi những vách đá sa thạch cheo leo nên nước ở đây trong vắt, ngọt lành. Tấp một chút nước lên mặt, lớp bụi cát nhét trong kẽ mắt sau 3 tiếng bon bon khắp sa mạc của chúng tôi bỗng được rửa trôi sạch sẽ và sảng khoái.
Cuối ngày, tranh thủ lúc mặt trời còn lưu luyến ở phía Tây chân trời, cậu HDV chỉ chúng tôi leo lên tảng đá gần đó để ngắm hoàng hôn và lưu giữ lại chút khoảnh khắc kỳ diệu của tạo hóa. Đến lúc này, kẻ lữ hành mới hiểu, vì sao người ta thường kháo nhau, rằng một khi đã đặt chân đến Wadi Rum, thì người tỉnh táo nhất cũng không tránh khỏi kiếp mơ màng, ngỡ mình lạc vào Hỏa Tinh xa xôi, cách trái đất hơn hai triệu cây số…
Cảm nghiệm chất sống Bedouin giữa đêm sa mạc
Chia tay hoàng hôn đẹp ngỡ ngàng, chúng tôi trở về dải đất bằng phẳng và bình yên giữa sa mạc để cắm trại và nghỉ ngơi sau một ngày dài đã đầy cảm xúc, từ bất ngờ, phấn khích đến man mác suy tư.
Trên đường về, chiếc xe jeep tăng tốc, chạy nhanh cùng ánh chiều tàn của hoàng hôn, nên chỉ chừng mười phút là cả đoàn đã đến trước một khu lều rộng lớn có đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng bóng người lúi húi ra vào. Đúng là phải đi rồi mới biết, ngay giữa sa mạc hoang sơ, vẫn còn đó những túp lều đêm đêm lửa cháy bập bùng, ấm nồng mùi thức ăn thơm phức, nức mũi.
Giữa lúc cả nhóm còn đang ngất ngây, mê mẩn hương vị những món ăn ở xứ lạ, chúng tôi lại được phen “ngớ” người khi cậu HDV đột nhiên sấn tới phía trước, và…“mũi chạm mũi” với một cô gái lạ, phủ khăn kín từ đầu đến cổ, chỉ để lộ khuôn mặt và hai bím tóc đen dài qua thắt lưng, cùng một ít tóc mái xém nắng, lấp ló trong lớp khăn đội đầu.
Qua vài lượt thăm hỏi, tôi và các bạn đồng hành mới vỡ ra, cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt chúng tôi là người Bedouin. Và động tác “mũi chạm mũi” vừa rồi của cô nàng vốn là phong tục truyền thống, nhằm bày tỏ lòng tôn trọng và hiếu khách nồng hậu của người dân xứ này. Nhờ vậy mà mấy lần sau đó, khi bắt gặp khoảnh khắc hai người mũi chạm mũi giữa sa mạc, chúng tôi cũng không lấy làm lạ lùng nữa.
Chuyện trò thêm đôi câu, nhận thấy đoàn lữ khách đã thấm mệt, cô gái dẫn chúng tôi đến một khu lều tách biệt, gồm khoảng 5- 7 túp lều kiểu Bedouin quay mặt vào nhau. Chính giữa khu lều, nồi Mansaf (thịt cừu hầm sữa chua) được nấu vừa chín tới, dậy lên mùi hương hấp dẫn của vùng sa mạc đầy nắng và gió, làm hàng loạt chiếc bụng đói cồn cào, kêu ọt ẹt ngại ngùng.
Và như một lẽ tự nhiên, hôm đó, dưới vòm trời chứa chan hàng triệu vì tinh tú, cạnh chiếc lều mềm mại được dệt từ sợi lông dê và cừu, chúng tôi ngồi uống rượu Arak dưới ánh lửa bập bùng, kể chuyện, hàn huyên, và chia sẻ với nhau bữa ăn có lẽ là đáng nhớ nhất trên đời…
Bình minh trên đỉnh Jebel Rum
Để kịp đón bình minh, chúng tôi thức giấc vào khoảng 3h30 sáng, khi trời còn tối om và sương mù thì giăng quẩn quanh trên đỉnh lều. Lúc này, Wadi Rum tỏa ra nét quyến rũ, ma mị từ sự tĩnh lặng sâu thẳm, dụ hoặc người lữ khách đắm chìm, mê mải dõi mắt nhìn theo những cồn cát sâu hun hút, biến ảo khôn lường trong đêm tối tịch mịch.
Theo lời cậu HDV, chúng tôi sẽ đến núi Jebel Rum bằng lạc đà, nhưng chỉ được cưỡi lạc đà đến chân núi, còn sau đó, nếu muốn vừa đón bình minh, vừa ngắm toàn cảnh sa mạc đỏ trong ban mai, cả đoàn sẽ phải chinh phục 3 km đường núi, với những vách đá sa thạch màu đỏ gạch, đầy cheo leo và thách thức.
Nghe đến đoạn phải leo núi với ánh đèn pin leo lắt, nói thật, cả đoàn không ai là không ngần ngại. Song, vào khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen lay láy, lóng lánh và trong suốt của chú lạc đà, chúng tôi đã quyết định bỏ qua tất thảy e dè, cầm dây cương, leo phắt lên lưng người bạn đồng hành dễ thương và trầm tính này.
Kể ra thì dài, nhưng cả quá trình, từ ý nghĩ đến hành động chỉ mất đâu đó 5 phút, vì nếu lưỡng lự lâu hơn, rất có thể chúng tôi sẽ vụt mất cơ hội chiêm ngưỡng giọt nắng đầu tiên của vùng đất được mệnh danh là Hỏa tinh ngay trên Trái Đất.
Trong bóng đêm leo lét sáng, đàn lạc đà bước chầm chậm, nhưng vì điểm đến không ở quá xa, nên tầm mười lăm phút sau là chúng tôi đã có mặt ở chân núi. Và rồi, hành trình chinh phục đỉnh núi bắt đầu ngay tại đây. Leo núi, thì dù ở Wadi Rum, hay ngay tại Việt Nam, thì cũng đầy cam go và thử thách. Huống chi lần này, cả đoàn phải lần mò từng bước, dùng hết sức bám vào từng mỏm đá sắc nhọn trong bóng đêm, với chỉ leo lét vài ngọn đèn. Đã nhiều lần, tôi định bỏ cuộc vì quá mệt, và cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành chặng đường này. Nhưng chỉ với một ý nghĩ, rằng sau bao nhiêu gian nan, thử thách, sẽ là một kỳ quan rực rỡ, một cảnh sắc mà sẽ hiếm gặp lại trong đời, không ai bảo ai, đoàn lữ khách cứ cặm cụi bước đi…
Và sau hơn 2 tiếng băng đá, vượt dốc. cả đoàn người được dịp vỡ òa vui sướng: như một vị thần giáng thế, ánh dương dần dần xé toang màn mây tím để nhuộm vàng bầu trời, đưa từng mảng đất cát, núi non của Wadi Rum trở về màu đồng nâu, cam đỏ, đặc quánh mùi oxit sắt. Cả bức tranh kỳ diệu hiện ra ngay trước mặt đoàn lữ khách, với đủ gam màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng,... đẹp đến rợn người!
Đúng lúc này, những tiếng xuýt xoa, trầm trồ,... cùng với âm thanh tách tách liên hồi của máy ảnh đồng loạt reo lên đầy bất ngờ và phấn khích. Mười mấy chiếc khinh khí cầu gần xa cũng nô nức kéo đến, hòa chung niềm rung động. Hỡi ôi! Phải đến bao giờ, ta mới lại một lần nữa được tận hưởng tòa thiên nhiên diệu kỳ ấy một lần nữa?!