GIẤC MƠ HOANG TÂY TẠNG
Trải nghiệm trên chuyến tàu thế kỉ
Bên cửa sổ, phía xa kia, thảo nguyên xanh mướt trải dài đến cuối chân trời. Tận cùng nơi ấy, là những dãy núi sừng sững , trùng điệp nối tiếp nhau...
Ngút ngàn trời mây - ngút ngàn đá núi!
Khúc nhạc Thiền mà 3 cô gái trẻ phòng bên cạnh bắt lên, tiếng sáo trúc dặt dìu đưa hồn tôi lạc vào giấc mơ giữa chiều cuối hạ: một giấc mơ hoang!
Nơi đó, mây xanh không thể xanh hơn; mây trắng từng cụm cuộn vào nhau, cuộn vào gió, cuộn vào sương, ngự trị cả bầu trời, phóng khoáng bay qua lưng chừng núi,bay vào những miền xa thẳm...
Nơi đó, tâm hồn tôi như một lãng tử giang hồ, cưỡi chú ngựa trắng tung vó giữa thảo nguyên nở đầy hoa cải vừa độ chớm vàng!
Tôi không muốn lấy đi hồn của thảo nguyên dẫu... chỉ là một khoảnh khắc mơ hồ của một chiều mây trời bảng lảng; nhưng tôi cũng không muốn trả về những gì tôi đã thu vào tầm mắt - một thảo nguyên đầy gió...
Thôi thì... Xin được lưu giữ Giấc mơ tuyệt vời này vào miền kí ức của riêng tôi! Âu cũng là định mệnh.
Con đường nầy, 1.300 năm trước, công chúa Văn Thành đã đi qua. Nàng đã mang tình yêu trinh nguyên của mình đi về miền tuyết trắng. Để ngày nay, có một Jokhang sừng sững giữa Lhasa, để nền Phật giáo Tạng truyền mãi đi vào huyền thoại!
Bên kia sông
Bên kia dòng sông nhỏ
Từng mảnh trời- mây
Bảng lảng trôi...
Tình yêu tôi
Tình yêu tôi
Đọng lại phía chân trời
Nơi ấy - hoàng hôn chưa kịp tắt!
Và tôi hiểu: Thiên đường luôn có thật!
14/08/2018
Tác giả: FB Be Nguyen Thi
(Bài viết có sử dụng hình ảnh của các bạn đồng hành)