TRÊN ĐƯỜNG VỀ NHỚ ĐẦY
Rồi chúng ta sẽ không nhớ nổi một tháng ngày cụ thể vào một thời điểm nào đó, nó sẽ là một gánh nặng quá sức đối với mỗi chúng ta. Chúng ta chỉ nhớ được vài khoảnh khắc, đôi khi rất nhỏ, vương vãi đó đây trong thẳm sâu của một đại dương ký ức. Và ngay cả những mẩu vụn ấy cũng có thể bị chìm lấp trong lớp bùn sâu, cũng có thể bỏ ta đi, hay chính ta sẽ đánh mất chúng chỉ vì một sự vô tình, bất cẩn.
Tôi đã cố gắng gom góp lại chút ít mảnh vụn của một chuyến đi, bằng cách ghi chép, sắp xếp chúng trong một trật tự có thể, rắc thêm cho chúng một chút hương thơm mà những người hay mơ mộng gọi là hương kỷ niệm với hy vọng sẽ bảo quản chúng được lâu hơn. Như các pharaon ở Ai Cập xưa đã gìn giữ chính thi thể mình trong những hầm mộ vùi sâu dưới cát với niềm tin chắc chắn, một ngày nào đó họ sẽ lại tái sinh.
Với sự giúp sức của Nhỏ (tên gọi của một bạn đồng hành), tôi chọn tìm và đăng lại trong dòng nhật ký mạng này một vài tấm hình bè bạn, những người đã có mặt cùng tôi trong chuyến đi này thay cho lời cám ơn của tôi gửi đến các bạn. Cũng với một hy vọng sẽ có ngày tái ngộ.
Ôi nắng vàng sao mà nhớ nhung
Có ai đàn lẻ để tơ chùng
Có ai tiễn biệt nơi xa ấy
Xui bước chân đây cũng ngại ngùng...
Thôi đã tan rồi vạn gót hương
Của người đẹp tới tự trăm phương
Tan rồi những bước không hò hẹn
Đã bước trùng nhau một ngả đường...
(Tác giả: Huy Cận)
------------
Tác giả: Pham Le Hung (Bạn đồng hành của Offtrack trong chuyến đi Ai Cập tháng 4/2019)
Cảm ơn tác giả đã cho phép chia sẻ nội dung. Cảm ơn các thành viên trong đoàn đã cho phép sử dụng hình ảnh. (Offtrack Travel có biên tập để phù hợp với trang bài).