THỬ THÁCH 24 GIỜ TRUY DẤU “HÒN NGỌC XANH” GIỮA SA MẠC
Thuở bé, mỗi khi đắm chìm vào những thước phim như “Hoàng tử Ai Cập", “Nữ hoàng Cleopatra", “Xác ướp Ai Cập",... tôi đã từng trăm lần mường tượng rằng, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ lên đường chinh phục sa mạc mênh mông và rộng lớn, với những cồn cát trải dài vô tận - khi ánh chiều tà vàng rực cùng những cơn gió mang theo trùng trùng những hạt cát mịn màng, tự do cọ xát vào da thịt. Song, lúc đã ở tuổi trưởng thành, nỗi sợ hãi khi phải rời khỏi vùng an toàn lại nhiều lần níu tôi ở lại, buộc tôi chọn cách quên đi những sa mạc lộng gió trong giấc mơ từ thuở thiếu thời.
Từ ấy, tôi mải miết vùi mình vào những bộn bề, lo toan của tuổi trưởng thành…
Thế nhưng, lắm lần ngồi trong văn phòng đơn điệu - nơi mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, đối diện với những khuôn mặt quen thuộc từ sáng đến tối, tôi vẫn không nhịn được mà dè dặt kể về những cồn cát nhấp nhô dưới từng đợt nắng nóng bỏng…
Để đến hôm nay, khi lòng can đảm đã đủ đẩy và khao khát lên đường không thể nào kìm nén thêm được nữa, tôi đã xách ba lô, chạy thật nhanh đến “miền đất hứa”, vùng đất của những câu chuyện huyền bí vẫn tồn tại trong ký ức tuổi thơ của tôi - Ai Cập…
Cuộc chạy đua với bụi vàng: Trải nghiệm phượt trên sa mạc bằng xe Land Cruiser
Sa mạc rộng lớn luôn ẩn chứa nhiều thử thách khiến “bước đường bằng phẳng thì mờ mịt, bước đường ghê sợ thì nhiều”. Xưa kia, những đoàn thương nhân dũng cảm, mỗi khi muốn băng qua sa mạc rộng lớn và đầy rẫy hiểm nguy để giao thương, thì chỉ có thể dựa vào sức bền của những chú lạc đà, cùng kinh nghiệm, bản lĩnh và trực cảm của người trưởng đoàn. Tuy nhiên, giờ đây, với sự tiến bộ của khoa học - công nghệ của thế giới hiện đại, việc đi xuyên qua biển cát vàng Sahara dường như đã đơn giản hơn trước nhiều… Nhưng không vì thế, việc chinh phục nơi khô cằn và khắc nghiệt bậc nhất hành tinh lại trở nên kém phần phiêu lưu, mạo hiểm, và sẽ đủ làm chùn bước những đôi chân, tâm hồn non trẻ.
“Ở Trung Đông, tất cả các xe có thể đưa bạn vào sa mạc, nhưng chỉ có Land Cruiser mới đưa bạn ra khỏi sa mạc" - lời dặn dò của những chân phượt cừ khôi bất chợt vang lên trong đầu, khi tôi đứng trước quyết định lựa chọn phương tiện để khám phá Sahara.
“Đây chính là thứ sẽ giúp mình chinh phục sa mạc rộng lớn!” - Vừa nghĩ, tôi vừa nhảy tót lên ghế phụ, ngay cạnh tài xế của chiếc Land Cruiser đã xước xác màu của thời gian hay của những trận bão cát dữ dội.
Và chỉ vài giây sau khi tiếng động cơ khởi động lan vào màng nhĩ, mọi sắc màu trước mắt tôi gần như tan biến đi đâu mất. Thay vào đó, sa mạc dần lộ ra, đầy kỳ vĩ và độc đáo với hàng trăm nghìn đồi cát từ lớn đến nhỏ, đan xen chằng chịt. Thông qua ô cửa cabin lái trước mặt, thu vào tầm mắt tôi lúc này là một tác phẩm nghệ thuật đầy diệu kỳ, với từng vạt nắng chói chang, lướt nhẹ nhàng ý nhị lên những cồn cát nối tiếp thiên thu bất tận của vùng sa mạc rộng lớn nhất thế giới, tạo nên bức tranh lấp ló chỗ tối, chỗ sáng, lăn tăn từng gợn như sóng biển. Một bức tranh tuyệt mỹ mà thiên nhiên đã ban tặng cho con người!
Chiếc xe càng lao đi càng nhanh, và mặc cho những cơn sóng cát nóng bỏng đang vồn vã thúc mạnh vào lazăng, bác tài vẫn đạp mạnh chân ga, lao vun vút về phía trước. Anh chàng thi thoảng lại phô tài bằng những cú nhấc lên không trung điệu nghệ, mỗi khi xe vượt qua đỉnh một cồn cát.
Từ lúc ngồi vào cabin xe, chưa khi nào là lưng tôi thôi dính chặt vào ghế, và có khi tay chân lại chao đảo, nhẹ bỗng giữa không trung, tựa như đang ngồi trên một chiếc máy bay giấy. Nhìn về hướng ghế lái, bác tài trạc tuổi 30 thong dong lạ lùng, cứ như là anh ta đang chơi 5 10 với sa mạc vậy, điều khiển con Land Cruiser hết quẹo trái rồi bẻ phải, nhịp nhàng, không hề nao núng. Gương mặt cháy nắng của anh, thi thoảng lại cười rộ lên một cái, như để đáp lại tiếng reo vang phấn khích của nhóm lữ hành ngồi sau. Cùng lúc đó, tiếng máy xe cũng ồ lên từng đợt, hí hửng giống chú ngựa hoang gặp đúng bạn đường, thỏa thuê tung vó giữa Sahara vô tận.
Xuyên suốt hành trình băng qua sa mạc, tôi không thể đếm nổi số lần tim mình đập trật nhịp, dù đã cố tự nhủ phải thật bình tĩnh. Nhưng quả thật, cứ mỗi lần như thế, niềm hứng khởi trong tôi lại được dịp bùng lên mạnh mẽ: đường càng xóc nảy, tâm trí càng hưng phấn, và từng tế bào trong cơ thể no nê không khí thiên nhiên, đầy trong lành, sảng khoái.
Để rồi giữa muôn trùng cát, dưới khoảng trời xanh cao, kẻ lữ hành càng thêm bé nhỏ, ngây dại khi đang ở giữa một trong những nơi khắc nghiệt nhất hành tinh…
Marsa Matrouh: Điểm dừng chân thơ mộng trên đường đến Siwa
Khi mặt trời đã đứng bóng trên đỉnh đầu, chúng tôi tạm dừng chân tại Marsa Matrouh - một thị trấn nhỏ thơ mộng nằm bên bờ Địa Trung Hải. Khác hẳn với sự khắc nghiệt đến cùng cực của sa mạc Sahara, Marsa Matrouh chào đón đoàn lữ khách bằng bờ biển trải dài và nước biển trong vắt màu xanh ngọc bích, đẹp tựa tấm thảm ngọc thạch khổng lồ. Và chỉ cần phóng rộng tầm mắt, tôi có thể ngắm trọn kiệt tác tuyệt đẹp mà tạo hóa đã ban tặng cho xứ sở gió cát: nơi những khối đá trắng muốt hàng ngàn năm tuổi vững chãi nằm nghiêng, nâng niu dòng nước biển lấp lánh, xanh ngần.
Trên đường thả nhẹ bước chân đến một nhà hàng địa phương, tôi thấy mình như trở thành một phần của thị trấn nhỏ. Đúng như tên gọi với thanh âm đầy trìu mến, Marsa Matrouh đẹp tựa một thiếu nữ đang xoã mái tóc bồng bềnh bên cạnh bãi biển xanh trong. Đường phố nơi đây vẫn có những toà nhà hiện đại, nhưng thấp thoáng đâu đó, những căn nhà làm bằng đá trắng từ thời Ai Cập cổ xưa vẫn còn hiện diện, tạo nên nét đẹp mềm mại pha lẫn cổ kính của thị trấn xinh đẹp này.
Nhà hàng chúng tôi dừng chân lần này có không gian vừa vặn, ấm cúng. Thực đơn chủ yếu là các món gà, cừu, bò, bồ câu và các món chay vì người Ai Cập không ăn thịt heo. Fafalel là món mà tôi ấn tượng nhất với lớp vỏ bên ngoài làm từ bánh mì pita giòn rụm, vàng óng ánh. Bên trong, viên Falafel mịn màng, ngọt ngọt cay cay, thơm nức mùi của hạt mè và các loại gia vị bản địa. Xắn một miếng đậu hũ, thưởng thức sự mềm tan, quyến rũ đến ngỡ ngàng, tôi bỗng có cảm giác được “vỗ về” sau một buổi sáng lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Sau bữa trưa ngon lành, tôi tìm đến nơi đẹp nao lòng nhất Marsa Matrouh - bãi biển Cleopatra, nằm cách thị trấn tầm 14 km về phía Tây Bắc. Tương truyền, đây được cho là bãi tắm của nữ hoàng Cleopatra VII và Mark Anthony - vị tình nhân mà bà đem lòng say đắm. Bước tới bãi tắm này, tôi càng cảm thấy tạo hoá thật biết cách sắp đặt công bằng, khi cạnh bên một trong những nơi khắc nghiệt và hiểm nguy nhất, lại là một bức tranh bích hoạ rực rỡ sắc màu, với những tán cây chà là xanh mướt, nước biển biên biếc không một gợn sóng và cát trắng tinh khôi. Chẳng trách sao, nàng Cleopatra đầy kiêu hãnh và quyền lực xưa kia lại chọn đây làm nơi ngâm mình giữa thiên nhiên.
Nương theo làn gió khoan thai, lời kể của anh bạn hướng dẫn viên người Ai Cập cứ thế in đậm vào tâm trí tôi, rằng hàng nghìn năm qua, người ta vẫn đồn với nhau, nếu tắm ở nơi nàng Cleopatra từng ngâm mình, bạn sẽ sở hữu được nhan sắc tựa như nữ hoàng…
Ốc đảo Siwa - “hòn ngọc xanh” giữa sa mạc: Trải nghiệm trôi bồng bềnh ở hồ muối nữ hoàng Cleopatra từng ngâm mình
Sau gần mười tiếng đồng hồ vật lộn với cát vàng và gió lốc, cuối cùng những tán cây chà là xanh tươi cũng hiện ra trong tiếng reo vui, xuýt xoa của đoàn lữ hành. Một lần nữa, thiên nhiên lại khiến con người nức lòng, khi phút trước còn là sa mạc mênh mông, thoắt cái đã dâng lên những hồ muối trong veo, xanh biếc. lấp lánh.
Đầu tiên, đối lập hoàn toàn với vẻ hung bạo của sa mạc khắc nghiệt, “Siwa bé nhỏ” ( cách gọi trìu mến của cậu HDV người Ai Cập) thật thơ mộng với những hồ muối xanh trong tựa như ngọc bích Jadeite thượng hạng. Bên mặt hồ, dưới ánh mặt trời, từng chùm tinh thể muối sáng óng ánh hệt những khối thạch anh quý. Theo lời người dẫn đoàn, tôi xuống nước từ từ và cẩn trọng, bởi chỉ cần vội vã, sơ sẩy một chút thôi, da thịt ai cũng thể bị các mảnh muối sắc nhọn làm cho chua xót, tê rần. Và sau khi đã bước đến độ sâu lý tưởng, tôi thoải mái thả mình tự do, cho toàn bộ sức nặng cơ thể được nâng lên bởi hồ nước muối đậm đặc. Đây có lẽ là khoảnh khắc tuyệt diệu và kỳ lạ nhất đời tôi, khi được nằm ngửa và ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, phó mặc cả thân người được thả trôi tự nhiên bởi dòng nước, như những lo lắng, muộn phiền thường nhật trong cuộc sống, hãy cứ để nó trôi tự nhiên, vì có ai biết ngày mai đâu nhỉ?!
Sau khi thoái mái thả cơ thể trôi lửng lờ, tôi tiếp tục đắm mình trong dòng suối lưu huỳnh tự nhiên nằm ngay bên trong thị trấn. Thật bất ngờ, vì không chỉ muối còn đọng lại da thịt từ hồ muối Siwa, mà ngay cả sự mỏi mệt của một chặng đường dài dường như cũng được từng đám bọt nước đánh tan đi.
Phải chăng, nàng Cleopatra xinh đẹp cũng nhận ra phép nhiệm màu của dòng suối lưu huỳnh tự nhiên, nên mới thường xuyên đến Siwa để tận hưởng làn nước trong lành và duy trì làn da trắng mịn? Và thật không ngoa khi nói rằng: hàng nghìn năm trước, Cleopatra trân trọng Siwa, còn hiện tại Siwa đánh bại thời gian để giữ lại những ký ức và bí sử thần kỳ về vị nữ hoàng xinh đẹp của mình như một phần không thể thiếu trong trái tim và tâm hồn của người dân địa phương.