BIỂN ĐỎ, AI CẬP: CUỘC VUI CUỐI CÙNG
Đó là vào ngày cuối cùng của chuyển đi và cuộc vui diễn ra trên Biển Đỏ…
Sau khi điểm tâm sáng xong, chúng tôi được xe chở ra bến tầu. Ở đó đã có hàng chục con tầu trắng, sàn sàn cỡ nhau đang đợi sẵn để phục vụ khách du lịch. Mỗi tầu chở được khoảng ba chục khách với hai khoang khá rộng để khách nghỉ ngơi, ăn uống, có nhà tắm và vệ sinh sạch sẽ, bếp ăn, và một đội ngũ nhân viên phục vụ. Trên boong tầu có chỗ để ngắm cảnh, phơi nắng. Đoàn chúng tôi 17 người, lên một tầu tha hồ thoải mái. Chương trình cả ngày hôm nay gồm có lặn biển để ngắm san hô, tắm biển, câu cá... tóm lại là lênh đênh trên sóng nước, thoả sức ngắm trời, ngắm biển, nghỉ ngơi, thư giãn.
Gọi là Biển Đỏ nhưng thật ra biển lại rất xanh và rất trong. Chỉ có một thời gian ngắn trong năm khi một loại tảo đến mùa nở hoa thì một vài vùng nước mới có sắc đỏ. Quần thể san hô ở đây rất đa dạng, nhiều chủng loại, nhiều màu sắc lại ở một độ sâu khá phù hợp cho hoạt động thể thao lặn biển. Tầu chạy chừng hơn một tiếng thì tới một bãi san hô. Nước trong tới mức có thể nhìn thấy rặng san hô qua làn nước sâu chừng sáu, bảy mét. Tầu dừng lại để mọi người thay đồ bơi, mặc áo phao và đeo mặt nạ, ống thở dưới sự hướng dẫn của các nhân viên trên tầu và của HDV bản địa. Ai có bằng lặn có thể dùng bình dưỡng khí, chân vịt để bơi ra chỗ sâu hơn, hoặc có sự trợ giúp của nhân viên trên tầu (có trả chi phí cho dịch vụ này). Đây chính là điểm giới hạn cuối cùng mà tôi không thể vượt qua nổi. Không phải vì không biết bơi, vì trong đoàn cũng có mấy người không bơi được mà các bạn nhân viên trên tầu vẫn dìu ra được đến tận nơi, mà vì một điều bất khả kháng là chụp cái mặt nạ bơi và đeo ống thở thì không thể đeo kính được. Mà không có kính thì ngắm người trên đất liền còn không thấy nữa là ngắm san hô dưới đáy biển. Đành ngồi trên thuyền chụp ảnh biển trời và người bơi vậy.
Có hai bãi san hô tầu đỗ lại cho mọi người lặn xuống ngắm, các bạn còn mang cả máy quay dưới nước quay cảnh dưới biển. Tầu cũng dừng lại một đảo cát để mọi người lên tắm và phơi nắng. Nhưng chắc chỉ người xứ lạnh thèm nắng mới phơi nắng và tắm giữa trưa thôi. Tầu còn dừng lại khá lâu ở một điểm giữa bao la sóng nước để nhân viên trên tầu hướng dẫn mọi người câu cá. Cá câu được cũng kha khá, chúng có mầu sắc sặc sỡ trông đẹp như cá cảnh nhưng mấy bạn nhà bếp đã vội mang vào nướng trên bếp lò để mọi người có dịp thưởng thức thành quả lao động của chính mình. Chúng tôi vừa ăn cá nướng, vừa ngắm nhìn đàn hải âu đông hàng trăm con bay lượn quanh thuyền. Thì ra chúng đến để đòi ăn. Chúng tôi lấy những miếng cá vụn làm mồi câu khi nãy còn thừa tung cho chúng.
Cả đàn sà xuống tranh cướp nhau kêu vang cả một vùng. Đàn hải âu còn bay theo tầu đến cả nửa tiếng mới chịu thôi khi chúng tôi không còn gì để cho chúng. Đấy là hoạt động chính trong ngày cuối cùng của chuyến đi đã kéo dài gần 2 tuần, chúng tôi đã qua nhiều vùng đất, đã vượt hàng ngàn dặm đường trên khắp đất nước Ai Cập, trải nghiệm cũng đã khá khá rồi. Một vài bạn trong đoàn có lẽ đã bắt đầu thấy nhớ nhà. Tôi chắc thế vì thấy các bạn đã không còn hào hứng với những bữa ăn nhiều thịt cá mà hỏi nhau xem ai có mang theo mỳ gói không.
Tác giả: Hung Le Pham (Đoàn Ai Cập 04/2019)